25.10.2013

Bạn với chả bè

Thế là mình đã đi học lại được hai tuần rồi đây. Chắc chắn những gì mình đã trải qua trong hai tuần vừa rồi không nằm trong mong đợi của mình, theo cả hai nghĩa tiêu cực và tích cực. Nói thế này thì sự tình nghe có vẻ nghiêm trọng quá, nhưng mình đang viết bài blog này trong tình trạng "feeling blue", so...

Nổi bật trong chuyện học hành là việc mình lại trở nên rất bận rộn, hoàn toàn đối lập với những "dự báo" của các anh chị đã từng trải sem 5. Cái này thì mình cũng chưa biết là mình nên đánh giá tiêu cực hay tích cực. Mình vốn thích bận rộn một chút mà, vì đối với mình cái cảm giác "being productive" hay hơn việc nằm ườn lười biếng cả ngày rất nhiều, nhưng sự bận rộn trong 2 tuần vừa qua thì... nói chung là nó đang tiến rất gần đến stress. Mà stress thì không bao giờ tốt cả. 

Chắc tuần tới mình phải bỏ đi nghe giảng mấy môn thôi. Như môn Nội chẳng hạn, mình đã rất hí hửng chờ đợi môn này nhưng mà đến nay thì mới có đúng một giáo sư mình thấy thực sự giảng hay. Môn patho thì ông giáo sư dạy hay (lại đẹp trai trông như Derek Shepherd) chỉ dạy hai tuần đầu thôi huhu T_T Môn vi sinh thì tạm được. Chẹp. 

Thêm vào đấy thì mình lại nổi hứng đăng ký hai lớp bồi dưỡng: lớp bồi dưỡng Nhi và lớp bồi dưỡng Global Health. Cả hai lớp đều rất hay nhưng vấn đề là giời ơi sức mình cũng chỉ có hạn. Chỉ việc phải lo mấy cái application thôi mà mình đã thấy mệt rồi. Thế này thì sức đâu mà tìm thêm cả chỗ để làm tiến sĩ nữa? :( Vậy nên chắc nếu mình được nhận vào cả 2 lớp thì mình cũng chỉ chọn 1 thôi. Nhưng mà thôi, chưa biết có được nhận vào lớp nào không ấy chứ mà ngồi đây nghĩ nên chọn cái nào. :-< 

Đấy là vụ học hành, nghe chán vậy thôi chứ thật ra mọi việc cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng. Thứ làm tâm trạng mình vui buồn thay đổi xoành xoạch là các mối quan hệ. Dĩ nhiên là mình không để những chuyện đấy ảnh hưởng đến học tập bao giờ, mình vốn vẫn lý trí đủ cho việc đấy, nhưng mà nếu trong ng mình cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thì dĩ nhiên sức chịu đựng những áp lực trong công việc sẽ cao hơn. Cái này mình có thể giải thích một cách khoa học, chẹp, nó liên quan đến các hóc-môn trong cơ thể. :> Trong tình trạng "chán" thì mình chỉ giải quyết được công việc ở mức "tốt" tối thiểu thôi, mình cũng không phải cái máy vô cảm xúc mà. Haiz. 

Nên bắt đầu bằng cái gì trước đây nhỉ. Những chuyện vui chăng? Mình đã lại xây dựng được thêm rất, rất nhiều mối quan hệ mới, không chỉ với bạn bè mà cả với những giáo sư, những "ng trên", hehe :) Nói chung là tốt. Nhưng mà thay vào đấy một số mối quan hệ rất tốt từ trước, chủ yếu là với bạn bè, lại trở nên xấu đi... 

Những người đối với mình không chỉ là "một mối quan hệ tốt", mà trong hai năm học qua đã trở nên quan trọng thì giờ lại quá hờ hững. Cái nhóm của mình đã tan rã, irreversible, mình đã hiểu điều ấy cách đây vài tháng rồi. Nhưng việc mỗi thành viên trong nhóm đi tìm một "nhóm mới" cho bản thân rồi hờ hững với nhau theo đúng kiểu "có mới nới cũ" thì khiến mình thực sự... buồn. Mẹ nói đấy chỉ là mấy đứa không "dính nhau" nữa thôi, và xét cho cùng thì đấy là một việc tốt, nhưng mà mình thấy nó không quá đơn giản vậy. Không dính nhau và hờ hững với nhau là hai thứ khác nhau. Không dính nhau đâu có nghĩa là gặp nhau không chào, đâu có nghĩa là nếu chào cũng không dừng lại bắt chuyện một chút, đâu có nghĩa là cả tháng rồi không gặp nhau cũng không tỏ ra là muốn quan tâm, nghe chuyện người kia dạo này ra sao. Từ những đứa bạn thân nhất, mình và một vài đứa đã trở nên bạn bè ở mức kém hơn cả những mối quan hệ mới. Vậy là sao?

Chắc mình cũng không hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Nhưng bây giờ mình phải làm sao để thay đổi tình hình thì mình cũng không biết. Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho việc mở rộng mối quan hệ sao? Nếu có nhiều bạn thì không nuôi dưỡng được những tình bạn thân à? Đâu phải. Hồi xưa mọi thứ đâu có khó vậy. 

Mình nhớ chị Sina quá, hic T_T. Chị ấy đi du lịch châu Phi cuối tuần này mới về. Có chị ấy ở đây thì mình đã có người để xả rồi. Chị Saskia và anh Basti là hai ng duy nhất còn sót lại trong nhóm. Có lẽ mình cũng không nên đòi hỏi nhiều hơn... 

Còn một người nữa. Cái anh này thật sự đã ghét mình rồi. Chẹp, mình cũng không biết phải làm sao đây. Từ một tình bạn thân mà sau một chuyện, anh ấy đã coi mình như kẻ thù. Nói thật thì sau buổi nói chuyện cuối cùng giữa hai đứa, mình đủ hiểu anh ấy để biết là anh ấy chắc sẽ ghét mình hết cuộc đời của anh ấy. Nhưng hôm qua nghe anh Oli nói là anh ấy vẫn liên tục phải "xả" cái tức về mình, và trong những buổi gặp gỡ nhau rất hiếm của nhóm cũ, anh ấy sẽ không đến nếu mình tham gia để tránh mặt mình thì mình thực sự bực. Không có gì bất ngờ, mình lẽ ra đã biết trước, nhưng bực thì vẫn bực. I get upset because I still care, of course. Mình đâu có ghét anh ấy. Nhưng càng ngày thì mình lại càng thấy mình phải không care tí nào thì mới ổn, vì anh này đúng là một "hopeless case" rồi. Nhưng mà tình cảm thì đâu có bảo ngắt là nó ngắt ngay được đâu. Haiz, bực mình. 

Thôi, tạm xả vậy thôi. Thời gian của mình chỉ có hạn. Mình sẽ ích kỷ đủ để chỉ cố gắng cứu vớt những mối quan hệ nếu đối phương cũng cố gắng thôi. Thế là hết sức rồi. Và khi đã cố hết sức thì không có gì phải nuối tiếc mà, phải không?
 

10.10.2013

Now you know what I did this summer

It's 1:35 in the morning.

The reason for this blogpost is my totally screwed up sleep pattern. I blame my friend Thao for accustoming me to her unhealthy habit of staying up late. I'm not sure about her day-night rhythm when she's by herself, but for the few days I visited her in Amsterdam, we never went to bed before half past two, and that usually resulted in our sleeping in till noon the next day.

So yeah, I'm screwed. T_T Uni is starting next week with lectures at 8 am everyday (optional attendance, but still) and my biological clock keeps refusing to fall asleep even at half past one. 

Anyways. Uni is starting next week, yep. It's a very nerdy thing to say but well I gotta admit that I really look forward to that. I guess I've had enough time-out after the intense studying period for the Physikum exam. Now I'm so pumped to do some medical stuff - meaning uni, getting a tutoring job, looking for a dissertation thesis and stuff like that - I just really can't wait to be busy with work again. I'm craaaaazy, I know. :))

I guess contributing to my energy-charged state are my very invigorating post-exam vacations. I did get my chill time to just relax and I did get to do other stuff I love beside medicine, too. 

After exams I went home for one and a half week, and that did me good. Seeing my family always does, though. :) Following that was the one week all-inclusive vacation on Ibiza I booked with Saskia, Basti and Sina. Well, what can I say, we allowed ourselves a treat! The weather was great for the most part, like in this picture:

Oh and did I mention that I totally rode a bike? A real bike, not just a scooter like my Rondo. I mean, it wasn't a badass Harley for God's sake but surely I feel very ready for the motorbikes in Vietnam now. See for yourself: 

Bwahaha! Good memories for sure. :)) :x

Beside that, in the short version of things, we had a little friendship drama (that hopefully has pushed us closer now), I learned what touching a jellyfish does to you (not pretty things, I'm still suffering from the aftermath in form of what looks like a burn wound but itches like cray cray) and oh my gosh, the food was heaven. Heaven!

Oh and in that one week I managed to complete reading the first two The Hunger Games books. My brother gave me the trilogy for Christmas but being the typical med student, I didn't have time for fun reads that aren't thick med books, even in semester breaks because I was either interning in hospitals which means no time or I was out on discovery trips which also means no time. But I'm so glad I got back into reading this time round! I finished the last book within the first few days when we were back in Germany, unfortunately quite dissatisfied with how the whole series ended. I then started another book I'd left unread for prolly two years on my shelf till then: Joy Fielding's Now You See Her. Back in the time when I liked browsing in book shops to kill time so much, Joy Fielding's name came up quite often with a bunch of detective and thriller novels. I thought I'd give her a try. Well, can I just say that I won't buy her books again anytime soon? The writing is nice, but her style is too draggy for my taste. But yeah, despite the disappointments I had with my recent books, it feels very good to be a bookworm again, even if it's short-term. :) (I guess it's just very hard to measure up to Harry Potter and/or the Smoky Barrett series.)

Anyway, to go back to the chronic order of things, coming up after Ibiza was a four-day Amsterdam trip in which I visited my secondary-school friend Thao. I had a great time and pretty much grew to love the city but I'll save the details for a separate post (which will hopefully come soon, with pics and a video if I'm not too lazy). 

Now I'm back in Giessen again and that feels good too because hey surprise, I actually kinda miss it! Let's see how long I can be this happy, considering that my new dormmate is a potential source of stress and bad mood for me in the coming semester (no prejudice, just a hunch). For now, though, I know I am content. Biggest reason being my discovery of a Chipotle restaurant today (biggest fan of Mexican food here). A Chipotle in Germany! I had a very successful shopping tour with Saskia in Frankfurt and having a burrito at Chipotle totally was the icing on the cake. My burrito was sooooo good. The restaurant has only opened for a month now, it's the first one in Germany I suppose, and oh gosh I'm just so happy!! Now all I need is Taco Bell to open somewhere near and my life is complete. ^_^

Well, it's ten to three in the morning now and I suppose my body is ready to sleep. With a Chipotle dream maybe, please? :x